Chương 4: Ai là bạn gái của hắn chứ. Nam nữ trẻ tuổi cãi nhau luôn làm người chú ý, chẳng lẽ bạn không thấy quần chúng nhân dân vừa cầm bát vừa ăn vừa xem chẳng sợ mồ hôi như mưa và tay miệng bị bỏng nhưng vẫn kiên trì không ngừng sao? Cho dù là tận thế, "Tính
Là Gió Thổi, Là Rung Động Giới Thiệu Đọc truyện hay ngôn tình sắc , ngôn tình sủng , ngôn tình tổng tài , ngôn tình cổ đại , ngôn tình xuyên nhanh , giới giải trí - showbiz .
Sáng 27/9, cán bộ xã cùng bộ đội biên phòng qua nhà, thấy ngôi nhà của cụ đã xuống cấp lại ở sát biển nên cấp tốc giúp hai cụ gói ghém đồ đạc rồi chở lên điểm Trạm Y tế để tránh trú. " Nhà cấp 4, xây lâu lắm rồi nên mỗi khi mưa to gió lớn là rung lắc lắm
Xác định từ tình thái từ trong câu "em có lấy làm lại tại sao chẳng bao giờ nó rung rinh hoặc lay động khi gió thổi không? - câu hỏi 3026033 Hoidap247.com - Hỏi đáp online nhanh chóng, chính xác và luôn miễn phí
Trong đó thì phổ biến nhất là rung thất và rung nhĩ, đặc biệt là trên bệnh xơ vữa động mạch vành cấp hoặc là mãn tính. Hai động tác ép tim và thổi ngạt được thực hiện xen kẽ nhau nhịp nhàng theo chu kỳ hồi sinh tim phổi. Một chu kỳ hồi sinh tim phổi gồm 30 lần
Hiện tượng máy nổ ko tròn (rung rung) thường là do bỏ máy (Tùy mức độ nặng nhẹ mà bị lúc máy nguội hoặc bị bất kể lúc nào) Nhưng bỏ máy thì nhiều nguyên nhân lắm, đại khái là tất cả các tác nhân làm cho thừa xăng hoặc thiếu xăng, thừa gió, thiếu gió, hệ thống
znvx. Edit An TĩnhBuổi chiều Kỷ Lâm Phong không có việc gì làm, đi xem triển lãm tranh với Sở triển lãm rộng rãi và trống trải, các tác phẩm của họa sĩ được trưng bày theo quy luật trên những vách tường trắng như tuyết xung quanh. Người đến xem tranh không ít, phân tán thưa thớt trước các tác phẩm. Phòng triển lãm yên tĩnh, khi thì có tiếng vang lúc chân và sàn nhà tiếp xúc phát ra, khi thì có những tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ hoặc tự lẩm bẩm một mình. Tinh thần mọi người đều bình yên và tập trung, nghiêm túc thưởng thức các tác phẩm tuyệt đẹp, cảm nhận sức hấp dẫn của các tác Lâm Phong đi theo bên cạnh Sở Hòa, nhìn cô chậm rãi dừng bước, ngửa đầu chăm chú nhìn một bức tranh không chớp mắt, thưởng thức các đường nét vẽ, sắc thái, kết cấu vô cùng tỉ mỉ. Anh đứng cách xa một khoảng thích hợp để nhìn, cô đứng cách đó mấy bước, mắt nhìn thẳng, không nói tiếng nào mà chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh, vẻ mặt cực kì tôn trọng. Dáng vẻ khi cô tập trung tinh thần, có lúc sẽ khiến Kỷ Lâm Phong cảm thấy dường như cô đang ném linh hồn vào trong tranh, hòa làm một thể với bức tranh. Có khi lại làm anh cảm giác được, cô đứng bên ngoài thế giới hội họa và quan sát một cách thờ ơ, thưởng thức một thứ gì đó không thuộc về mỹ thuật mà là thuộc về chính cô gái này với thân phận là họa sĩ, khiến Kỷ Lâm Phong thấy được một mặt khác biệt với Sở Hòa của bình khỏi phòng triển lãm, Sở Hòa mới thấp giọng lên tiếng, như thể bày tỏ ra hết, cũng như đang tự nói.“Trước kia em cho rằng em cũng sẽ giống như cô ấy vậy, vẽ tranh, nhận giải, mở triển lãm tranh. Sau đó mới phát hiện, quả thật là thiên phú của em chưa đủ. Em có thể vẽ ra truyện tranh đặc sắc, tranh minh họa tuyệt đẹp, nhưng những tác phẩm giống như cô ấy, qua mấy năm như vậy, dường như từ đầu đến cuối đều không cách nào vẽ ra được…”Kỷ Lâm Phong nghe vậy, dừng bước lại, hai tay đặt lên vai Sở Hòa, nhìn thẳng vào cô.“Anh không hiểu về mỹ thuật, nhưng anh nghĩ, hoàn cảnh của bất kì nghề nghiệp nào cũng không khác nhau mấy. Một con đường, dường như chỉ đi về một hướng, nhưng nó sẽ dẫn đến nhiều nơi khác nhau. Học mỹ thuật, thì có nhiếp ảnh, có thiết kế, có người vẽ truyện tranh, cũng có họa sĩ vẽ tranh minh họa… Còn có rất nhiều thứ mà anh không biết, nhưng em lại biết.”Sở Hòa lẳng lặng nghe, không nói lời Lâm Phong nói tiếp “Không cần để suy nghĩ đi vào ngõ cụt. Bây giờ em có cảm thấy nghề nghiệp của mình, em vẽ tranh, vui không?”Sở Hòa gật đầu một cái.“Vui vẻ là được rồi. Muốn theo đuổi một đến một cảnh giới mới, điều này rất tốt, nhưng không cần thiết phải phiền muộn, để nói trói buộc tư tưởng của em. Phải biết, trạng thái của em trong giai đoạn này đã rất tài giỏi, em cũng rất ưu tú.”Một tiếng lại một tiếng, lời nói ân cần, ôn hòa mà có Hòa rũ lông mi, nói “Thật ra thì em rất thích như bây giờ, không có gì là không hài lòng cả. Chỉ là mấy ngày nay xem triển lãm tranh lại nhớ đến giấc mộng tuổi trẻ, cũng giống như, cũng giống như ánh trăng sáng trong tình yêu vậy, vì không thể có được, tự mình ảo tưởng và tiếc nuối, nên sinh ra đôi chút cảm xúc bị bỏ rơi.”Kỷ Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Sở Hòa, khuyên bảo cô “Mọi tình huống đặc biệt đều sẽ sinh ra cảm xúc đặc biệt, người nào cũng như vậy thôi. Không đằm chìm trong đó quá mức là được. Sẽ người ngưỡng mộ những gì em có được bây giờ, theo đuổi những gì mình không có là một lẽ tự nhiên.”Sở Hòa tựa đầu vào cổ Kỷ Lâm Phong, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng. Những thứ này Sở Hòa đều biết cả, nhưng hôm nay nghe Kỷ Lâm Phong nói một lúc, cô mới thật sự nghĩ thông, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất cánh tay Kỷ Lâm Phong ôm lấy cô, một tay còn lại thì dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại dài như thác của tim của hai người, dường như rất gần nhau trong hôm tối, Sở Hòa vùi mình trên ghế sofa trong phòng Kỷ Lâm Phong chơi điện thoại, lâu lâu lại liếc nhìn anh một định sẽ trở về phòng riêng, Kỷ Lâm Phong lại không chịu, kiên quyết muốn Sở Hòa ở bên cạnh mình, cưỡng chế ôm lấy cô đi vào phòng mình. Kết quả mông còn chưa ngồi vững lên ghế, Kỷ Lâm Phong lại nghe điện thoại và đi mở cửa lấy máy tính do trợ lí đưa đến để xem văn kiện, để lại một mình Sở Hòa ngồi bên kia nhìn anh bận bịu. Ngay cả một người để nói chuyện cùng cũng không có, còn không bằng ở một mình lại thì không cho đi, cũng không giúp đỡ được cái gì, Sở Hòa không thể làm gì khác ngoài chơi điện thoại giết thời đến cuối cùng Kỷ Lâm Phong cũng làm việc xong, đêm đã khuya, lạnh như Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh Sở Hòa, cô nhìn khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi của anh, lời oán trách vừa mới đến cổ sắp ra khỏi miệng cũng bị cô nuốt xuống. Cô dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh, hỏi “Có phải rất mệt không?”Kỷ Lâm Phong hơi khép mắt, dựa vào ghế sofa hưởng thụ sự thoải mái qua đôi bàn tay mềm mại của Sở Hòa đang xoa bóp trên thái dương mình, thư thả nói “Có em ở bên cạnh, không cảm thấy mệt mỏi.”Sở Hòa nghe vậy, có hơi đau lòng. Không biết có phải tối nào anh cũng có nhiều công việc cần phải làm như vậy không? Tuy nói Sở Hòa còn bận rộn hơn rất nhiều, nhưng cũng không bằng tối nay tận mắt nhìn thấy người khác làm việc vất vả như bóp một lúc, Kỷ Lâm Phong lo lắng sợ tay Sở Hòa mỏi, nằm tay ý bảo cô dừng Lâm Phong kéo Sở Hòa vào lồng ngực mình, đối mặt với cô.“Tối nay ở lại, hửm?”Sở Hòa kinh ngạc, nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, không nói lời Lâm Phong cũng không trốn tránh, nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói càng thêm mỏng nhẹ “Tối nay ở bên cạnh anh được không? Anh không muốn em đi.”Sở Hòa từ chối có hơi khó khăn “Em ở ngay bên cạnh, gần như vậy mà….”Kỷ Lâm Phong hôn cô một cái, cắt đứt lời Sở Hòa muốn nói tiếp theo.“Có thể không?”Sở Hòa sững sờ nói “Nhưng chỗ này chỉ có một chiếc giường….”“Chúng ta ngủ chung.”“Như vậy sao được?” Sở Hòa bừng tỉnh lại, phản ứng từ chối rất lớn.“Giường rất lớn, không thành vấn đề.” Kỷ Lâm Phong nói, có thâm ý sâu xa khác “Hay là em sợ anh?”“Em sợ anh làm gì chứ?” Sở Hòa đứng bật dậy, “Ngủ thì ngủ, có cái gì ghê gớm đâu.”Nếu anh không an phận, cùng lắm thì cô thà chết cũng sẽ bất khuất!Nhìn Kỷ Lâm Phong ngày hôm nay cứ được voi đòi tiên, Sở Hòa không thèm để ý đến anh, quay đầu lập tức đi thẳng ra cửa, trở về phòng mình tắm Lâm Phong không yên tâm nên đi theo vào phòng chờ cô, Sở Hòa cũng để anh đi theo. Ngày xưa tắm nửa tiếng đã xong, tối nay cô cố ý ở trong phòng tắm lằng nhà lằng nhằng khoảng một đến khi cô đi ra ngoài, Kỷ Lâm Phong đang dựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không có chút gì là không kiên nhẫn, cũng không biết là ngủ hay đang Hòa đứng ở cửa phòng tắm suy nghĩ nếu không thì nhốt anh ở đây, còn mình thì đến phòng của anh. Ai ngờ Kỷ Lâm Phong vừa nghe thấy động tĩnh, đã mở mắt ra vừa tắm xong, Sở Hòa bị anh nhìn nên thấy có hơi mất tự nhiên. Cũng may là cô đang mang một bộ quần áo ngủ ngắn tay chứ không phải là váy hai dây, nếu không sẽ có đôi chút ý dẫn dụ.“Đi thôi.”Tầm mắt Kỷ Lâm Phong không nhìn cô được bao lâu, đã đứng dậy đi ra ngoài đến phòng anh, Kỷ Lâm Phong bảo Sở Hòa lên giường ngủ, sau đó không quay đầu lại, cầm quần áo đi vào phòng Hòa buồn bực không biết tại sao anh lại ít lời như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô chọn nằm lên phía bên phải chiếc Lâm Phong tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy bóng lưng ốm gầy đang nằm nghiêng trên giường, tinh thần anh có hơi chấn động. Hai chân Sở Hòa xếp chồng lên nhau, quần ngủ màu trắng che chỗ bắp đùi, để lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài. Đi lên chút nữa là lõm sâu của đường eo, vô cùng nữ tính, làm tôn lên cặp mông đẫy đà, đường cong cám giác của Kỷ Lâm Phong chịu kích thích không nhỏ, rõ ràng vô cùng vui vẻ vì Sở Hòa ở bên cạnh mình, bây giờ lại có cảm giác tối nay chính là một đêm hành Lâm Phong hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, không nhìn cô, nhanh chóng tắt đèn và lên giác được phía bên trái đệm bị lún xuống, Sở Hòa không ngủ nên lập tức mở mắt —- tầm mắt chỉ thấy một mảng tối đen, ngọn đèn trên tường chiếu ánh sáng màu cam, đổ bóng đen lên mặt đất. Nhiệt độ của vị trí giường bên cạnh càng ngày càng cao, thậm chí sắp truyền đến cả người Hòa nhắm hai mắt. Ngày thường rất khó để chìm vào giấc ngủ, cho nên cô thường xuyên thức đêm để vẽ tranh, bây giờ lại không ngủ tư thế nằm nghiêng quá lâu, Sở Hòa không nhịn được nên phải trở mình. Đối mặt với Kỷ Lâm Phong, Sở Hòa kinh ngạc, có phải anh cách mình quá gần không?Ánh sáng yếu ớt chiếu đến, Sở Hòa không tự chủ mà quan sát khuôn mặt Kỷ Lâm Phong. Anh nhắm mắt ngủ say, hốc mắt rất sâu, môi mỏng khép lại, ngũ quan bắt mắt vào ban ngày lại trở nên nhu hòa dưới ánh đèn trong giờ phút này, cũng mang theo chút ngoan ngoãn. Anh thật sự mệt mỏi, mới có thể vừa nằm xuống giường đã ngủ thế Hòa lẳng lặng nhìn một lúc, nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hàng lông mày đang hơi nhíu lại của anh. Thời điểm định lui ra, lại bất ngờ bị người ta đè xuống giường.“Khiêu khích anh à?” Giọng nói Kỷ Lâm Phong trầm khàn, hô hấp nặng nề, tựa như đang nhẫn nhịn gì Hòa hôn trộm bị phát hiện, xấu hổ đến nỗi mặt sắp bốc cả khói, cô hốt hoảng lắp ba lắp bắp “Em…. Không…. Không….”Kỷ Lâm Phong không cho cô cơ hội để nói tiếp, trực tiếp chặn đôi môi đã khiêu khích hôn lên lông mày anh, trêu chọc lòng anh.“Ưm…” Sở Hòa rên rỉ một tiếng, miệng lưỡi bị chiếm đoạt nên không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ đành phải bị động chịu đựng nụ hôn kích thích của Kỷ Lâm Phong. Anh càn rỡ gặm cắn môi cô, lưỡi cũng mạnh mẽ lao vào tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại của cô và ngoáy mạnh, ra sức mút liếm, hôn đến độ khiến lưỡi cô tê dại, cả người cũng tê ở môi cô xong, môi Kỷ Lâm Phong bắt đầu chuyển qua chiếc cổ thon dài tinh tế của Sở Hòa, bàn tay cũng không kìm lòng được, thăm dò đi vào trong áo ngủ của Sở Hòa, vuốt ve thân thể như ngọc của cô. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, thuận theo đường eo trắng mịn của cô sờ lên xương bướm, bàn tay lưu luyến vuốt ve cơ thể cô sau đó lật lại, đặt lên bộ ngực mềm nhũn của Sở không mặc áo biết được điều này khiến hô hấp Kỷ Lâm Phong trầm xuống —- trong lòng bàn tay mềm mại trơn nhẵn khiến anh không thể tưởng tượng nổi, dường như có thể vùi lấp những ngón tay anh, khiến anh hứng phấn một cách khó tả. Anh không khống chế được sức lực, dùng tay bóp một cái, Sở Hòa kích thích kêu một tiếng “a”, nắm tay Kỷ Lâm Phong rất Lâm Phong thở hổn hển, dừng miệng và động tác tay của mình lại, ngước mắt nhìn về phía cô. Mặc dù ánh sáng hơi lờ mờ, nhưng Sở Hòa vẫn có thể thấy rõ đôi mắt của Kỷ Lâm là một đôi mắt tràn đầy dục vọng, âm thầm nói lên ham muốn mãnh liệt của chủ nhân đôi mắt này, Sở Hòa thấy được sự mê hoặc của mình.“Hòa Nhi, mau đẩy anh ra.”Kỷ Lâm Phong khàn giọng, trong giọng nói cũng là sự dục vọng nồng Hòa biết điều này đại biểu cho cái gì, cũng biết nếu không đẩy anh ra sẽ có chuyện gì xảy cảm giác được mình thích anh rất rõ ràng, cơ thể cũng động tình. Cô chỉ hoảng, không hề sợ.“Lâm Phong.” Giọng nói của Sở Hòa cũng khàn, cô gọi tên anh, hai tay vòng qua cổ đẩy anh xuống gần mình, đặt môi mình lên môi người Kỷ Lâm Phong cứng đờ, tiếp đó là cảm giác máu toàn thân đều đang cuồn cuộn. Anh dịu dàng đón nhận nụ hôn của Sở Hòa, biến tâm trạng kích động trong lòng thành tình cảm dịu dàng khắc cốt ghi tâm. Sau đó anh nâng người dậy, dứt khoát cởi bỏ quần áo trên người, lại phủ người xuống lần này, Kỷ Lâm Phong không lưu ý đến động tác của mình nữa. Anh liếm cắn cổ và xương quai xanh của Sở Hòa, nụ hôn từ từ dời xuống ngực cô, tùy ý xâm chiếm. Sau khi bị quần áo trên người cô ngăn cản, bàn tay Kỷ Lâm Phong vén áo ngủ của Sở Hòa lên, tiếp tục đưa tay cởi quần ngủ của cô thịt như ngọc trước mắt, một cặp ngực trắng như tuyết, chiếc eo thon yêu kiều, bụng bằng phẳng. Kỷ Lâm Phong trân trọng nhìn thân thể xinh đẹp của người mình yêu, ánh mắt vô cùng si mê. Anh không thể khống chế mình được nữa, cúi người tham lam hôn cắn lên ngực, sườn và bụng nhỏ của cô, để lại những dấu vết mập mờ. Tay phải bóp mạnh vú phải của cô, tùy ý xoa nắn thành các loại hình dáng. Miệng lại gặm mút ở bầu vú trắng như tuyết bên trái, đầu lưỡi liếm láp đầu v* hồng hào, lượn quanh trêu chọc như vậy một vòng, cuối cùng dứt khoát mút một cái. Sau khi chơi đùa với ngực cô, tay phải của Kỷ Lâm Phong mơn trớn theo một đường đi xuống, từ ngực đến bụng, từ bụng đến mông, từ mông đến chân. Ngón tay thon dài của anh len vào trong quần lót của Sở Hòa, sau đó dò xét chạm vào hoa huy*t —- ẩm ướt, Kỷ Lâm Phong đưa ngón giữa đi vào trong thăm dò.“A…” Sở Hòa không chịu nổi mà kêu rên lên một tiếng, tay nắm chặt ga trải giường, hai chân cong lại run rẩy. Kỷ Lâm Phong hôn lên môi cô một cái tựa như an ủi, nhưng động tác tay lại không ngừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong hoa huy* tầng lớp lớp thịt non chặt chẽ bao quanh ngón tay giữa của Kỷ Lâm Phong, khiến nó tiến thoái lưỡng nan. Kỷ Lâm Phong lại duỗi ngón tay đi sâu hơn, thân thể Sở Hòa co rụt lại, dịch yêu ồ ạt chảy ra giữa lối nhỏ. Kỷ Lâm Phong nhận ra phản ứng của cô, vì vậy lại duỗi một ngón tay đi vào trong, nhẹ nhàng cắm vào thật sâu.“Ưm….” Sở Hòa đè cánh tay Kỷ Lâm Phong lại, khuôn mặt tràn đầy dục vọng mê li, trong miệng không nhịn được lại hừ nhẹ. Vật dưới người Kỷ Lâm Phong đã sưng lên không chịu nổi, anh rút ngón tay ra đang đâm sâu trong lối nhỏ ra, nhanh chóng cởi quần lót của cả hai, dùng dịch yêu dính trên ngón tay lau nhẹ lên thân nhiên nghĩ đến gì đó, Kỷ Lâm Phong đứng dậy tìm kiếm trên tủ đầu giường một lúc. Sở Hòa nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, vừa khéo lại nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đang mở một gói gì đó ra và đeo vào thân dưới của mình. Sở Hòa xấu hổ kêu thành tiếng, nhắm chặt hai mắt lại. Kỷ Lâm Phong đè lên người cô lần nữa, lại chạm côn th*t vừa cứng rắn vừa phách lối lên chân Sở Hòa. Cô khá thấp thỏm và bất an về chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, nhỏ giọng run rẩy làm nũng kêu anh. Kỷ Lâm Phong hôn lên trán cô một cái, an ủi “Đừng sợ, đau thì cắn anh.” Nói xong, anh đưa côn th*t ở miệng hoa huy*t mềm mại, chậm rãi đẩy vào bên Lâm Phong siết chặt quai hàm, bên trong rất chặt, lại nóng, vừa đi vào đã có tầng tầng lớp lớp thịt non bọc quanh người anh em của anh, khiến anh không thể động đậy, nhưng lại thoải mái làm cho thiếu chút nữa đã nộp vũ khí đầu hàng. Nhìn thấy Sở Hòa không có phản ứng gì lớn, anh thoáng dừng sức, xông thẳng qua điểm mấu chốt, đưa toàn bộ côn th*t vào bên trong.“A…” Sở Hòa nhắm chặt hai mắt, kêu đau một tiếng, khóe mắt có vài giọt nước mắt rơi ra. Kỷ Lâm Phong cũng đau, chính là kiểu đau đớn mà dưới thân bị kẹp thật chặt, anh cố nén dục vọng đang rong ruỗi khắp cơ thể và sự căng đau ở thân dưới, mút mút khóe mắt cô, liếm sạch toàn bộ nước mắt mằn mặn vào miệng mình, sau đó lại liếm cắn hai bên tai và rái tai của cô. hoa huy*t của Sở Hòa nhạy cảm co chặt lại đôi chút, Kỷ Lâm Phong bị kẹp, miệng khẽ hừ một Hòa mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đã nhẫn nại đến độ đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cô cảm thấy cảm động. Thật ra thì chỉ hơi đau mà thôi, không phải là không thể chịu đựng được. Cô nhẹ giọng nói với Kỷ Lâm Phong “Không đau, anh cử động đi.” Kỷ Lâm Phong nghe vậy, tay lần xuống tìm kiếm hoa huy*t, vân vê nhấn một cái, trong nháy mắt có không ít chất lỏng chảy ra từ trong hoa huy*t. Có chất lỏng này làm trơn, Kỷ Lâm Phong bắt đầu cử động nhẹ vị trí hai bộ phận giao hợp va chạm, khiến thân dưới cửa Sở Hòa hơi ngứa ngáy. Cô bị dục vọng thúc giục, hai người vòng quanh eo Kỷ Lâm Phong, nghênh đón động tác của anh. Kỷ Lâm Phong thấy Sở Hòa chủ động, tinh thần nhất thời rung động. Hai cánh tay khỏe đẹp của anh đặt lên hai bên eo của Sở Hòa, mạnh mẽ chuyển động eo và hông, côn th*t bắt đầu ra vào liên tục trong lối nhỏ vừa chặt vừa ẩm ướt.“Ưm… Nhẹ chút anh…” Kỷ Lâm Phong không kiềm chế được tốc độ ra vào, thân thể Sở Hòa lay động theo sự va chạm của anh, tiếng rên rỉ yêu kiều liên tục vang lên. Kỷ Lâm Phong nghe càng kích động hơn, động tác dưới người cũng càng ra vào kịch liệt. Anh nhanh chóng rút côn th*t ra, lại nhanh chóng cắm toàn bộ người anh em vào mật huyệt, đẩy thật sâu vào tâm huyệt. Cứ rút ra cắm vào như vậy lặp đi lặp lại mấy chục lần, khiến cho thịt non hồng hào bị kéo từ trong hoa huy*t ra rồi lại chen vào, chất lòng không ngừng ồ ạt chảy xuống, chảy đến vị trí hai người giao hợp, trông cực kì dâm không khí bên trong phòng ấm lên không ngừng, trong căn phòng tràn đầy âm thanh va chạm “bạch bạch” giữa hai cơ thể, tiếng mật dịch chảy ra từ trong hoa huy*t nhanh chóng vang lên. Sở Hòa khàn giọng hét lên một tiếng, khắp nơi đều là hoa dịch bắn ra, đôi chân mảnh khảnh của Sở Hòa vòng quanh của Kỷ Lâm Phong cũng buông lỏng xuống vì sự va chạm liên tục. Kỷ Lâm Phong nâng cặp mông mềm mại của Sở Hòa lên, tăng nhanh tốc độ chạy nước rút, phần hông khỏe mạnh mãnh liệt đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong mật huyệt mấy chục lần, cuối cùng rên lên một tiếng, mông chuyển động một cái, toàn bộ tinh hoa của dục vọng đều bị hút cạn sạch.**Hết chương 18
Edit An TĩnhSáu giờ sáng, bầu trời vẫn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ, cô nhìn màn sương mù mịt mờ trong không khí bên ngoài cửa sổ, cảm thấy lòng mình cũng giống hệt như màn sương mù trong không trung kia vậy, u tối mịt mờ rối một mảnh, không thể hình dung vẽ bị kẹp giữa hai ngón tay trắng nõn và tinh tế, tờ giấy bị bàn tay đè lên tạo thành vết nhăn, trên giấy là một bức tranh vẽ phong cảnh chưa hoàn thành, trên bức vẽ có mấy đường bút nguệch ngoạc hỗn độn, tựa như tâm trạng phiền não của chủ nhân nó Hòa nhìn bức tranh bên dưới ngòi bút thô ráp, cô xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng ném bút vẽ đi, quyết định thay quần áo đi ra ngoài tìm linh ngày trước Sở Hòa mới chuyển đến khu nhà hiện tại này, tiểu khu này vừa được mở rộng mấy năm gần đây, cách thành phố hơi xa chút. Nhưng tiểu khu này lại gần núi kề sông, mức độ xanh hóa cao, hoàn cảnh yên tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, là một địa điểm tốt thích hợp để cô vẽ tranh. Cô chọn mấy nơi rồi, cuối cùng nhanh chóng nhìn trúng tiểu khu này. Có thể là cơ thể đã gánh vác quá nhiều chuyện, từ sửa sang nhà đến dọn nhà các thứ, nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô không được tốt lắm, cả người mệt mỏi và phiền não, không thể tịnh tâm để vẽ tranh khu đã thiết lập các sân chơi bóng rổ, đá cầu, sân banh và đường đua dành cho việc tập thể dục, tản bộ vào sáng sớm, Sở Hòa rất lười, vẫn chưa từng đến đây lần nào. Nói thật ra, cô cũng rất ít khi tập thể dục. Là một họa sĩ, Sở Hòa ở trong nhà hầu hết thời Hòa cầm bút chì và một quyển sổ phác thảo ngồi xuống trên thành lan can bên đường nghỉ ngơi, ngắm nhìn cả tiểu khu thật tỉ khu vực này có một dãy nhà nhỏ đứng sừng sững, trước cửa mỗi nhà đều có một mảnh sân nhỏ có hàng rào bao quanh, có người lát mảnh sân nhỏ thành một con đường xi măng, cũng có người biến mảnh sân nhỏ thành một vườn bách thảo, trông các loại cây cối hoa cỏ. Một số lại lát lên mặt đấy bằng phẳng một tầng đá cẩm thạch, để một chiếc bàn đá và hai ba băng ghế đá, bên cạnh trông một cây bồ đào, phía trên là những giàn nho. Gần kế đường chạy đều là những vành đai xanh, sân cỏ xanh biếc, tươi tốt và rậm rạp. Những cây đại thụ đứng xa xa tựa như các đội quân đứng thẳng tắp, xa chút nữa là mấy luống hoa, bên trong trồng những khóm hoa nhỏ màu đỏ Hòa tựa lưng vào lưng chiếc ghế gỗ, hít thở sự tươi mát trong không khí sáng sớm, để đầu óc trở về trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông chạy bộ vào sáng sớm, trông rất cao ráo, không hề có dáng vẻ gầy yếu. Nghĩ đến việc những người chạy bộ vào buổi sáng thì rất thích vận động, nên đương nhiên vóc người không hề kém chút người đàn ông mặc bộ quần áo thể thao màu trắng từ bên trái Sở Hòa chạy về phía trước, chờ đến khi cô nghiêm túc nhìn sang, chỉ thấy một bóng lưng rộng lớn đang không ngừng xa dần. Làn da của người đàn ông trắng, bắp chân thon dài có lực, đường cong đẹp mắt, những bắp thịt trên chân chuyển động nhẹ theo động tác chạy bộ. Bàn tay Sở Hòa ngứa ngáy, có một sự kích động muốn vẽ lại bóng lưng biết anh có còn chạy về phía bên này nữa không, Sở Hòa nhìn về phía trước ở đường đua bên trái, thử chờ bao lâu, một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt lần nữa. Một bước, hai bước, ba bước….Càng ngày càng gần, dáng vẻ người đàn ông này đẹp trai tựa như bước ra từ trong phim điện ảnh, biểu hiện các chi tiết rõ mặt anh trắng, trên trán có vài giọt mồ hôi, hệt như một viên ngọc được gột rửa sạch sẽ bằng nước. Trên trán có mấy sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi rũ xuống, hai hàng lông mày thẳng tắp dày rậm, cũng đen nhánh như tóc anh vậy. Đôi mắt đen tuyền tỏa sáng. Thời điểm anh đi qua trước mặt Sở Hòa, đường cong gò má nhấp nhô lên xuống như một dãy núi trùng điệp trong mắt Sở Hòa —– chóp mũi cao, sống mũi thẳng Hoà dùng ánh mắt nhanh nhẹn như máy ảnh của mình ghi nhớ lại tướng mạo của người đàn ông. Mãi đến khi bóng dáng anh dần rời xa khỏi tầm mắt, Sở Hòa nhanh chóng mở cuốn sổ phác thảo ra, lập tức vẽ lại không chút suy nghĩ.**Hết chương 1
Chương 1 Lần đầu gặp anh Edit & beta Bông Truyện được edit và đăng tại 🎀 6 giờ sáng, bầu trời vẫn còn xám xịt. Sở Hòa đã ngồi trước bàn hơn một tiếng đồng hồ. Cô nhìn đám sương mù mờ mịt ngoài cửa sổ mà cảm thấy lòng mình cũng mù mịt như thế, không thể phân biệt rõ suy nghĩ. Bút vẽ bị kẹp lỏng lẻo giữa hai ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, tờ giấy dưới tay bị đè nên nhăn một góc, và trên mặt giấy là một bức tranh phong cảnh còn chưa hoàn thành với mấy nét vẽ ngổn ngang hệt như tâm trạng buồn bực của chủ nhân lúc này. Sở Hòa nhìn những nét vẽ không có trật tự đó thì xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó ném bút vẽ sang một bên, quyết định thay quần áo ra cửa tìm chút linh cảm. Mấy ngày trước Sở Hòa mới dọn vào khu dân cư này. Nơi này chỉ mới được khai phá mấy năm gần đây và cách thành phố khá xa. Tuy nhiên, tiểu khu này hướng về núi và sông, có nhiều hàng cây xanh mát, môi trường lại yên tĩnh và thanh bình nên rất thích hợp với nghiệp vẽ của cô. Cô đã xem qua mấy chỗ rồi nhưng cuối cùng lại chọn trúng tiểu khu này. Chắc thời gian trước có quá nhiều chuyện như chuyển nhà, dọn nhà nên mới khiến cơ thể quá tải. Thế nên mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô cũng không tốt lắm dẫn đến cả người cứ mệt mỏi, phiền muộn và không thể tập trung vẽ được. Tiểu khu có một sân cỏ để chơi bóng rổ và cầu lông, cùng với một con đường chạy để mọi người đi bộ và tập thể dục. Nhưng Sở Hòa rất lười nên hầu như chưa từng tới đây để tập thể thao. Mà nói thật ra thì cô cũng rất ít khi rèn luyện thân thể. Là một họa sĩ nên phần lớn thời gian cô đều ru rú trong nhà. Sở Hòa cầm bút chì và vở phác thảo ngồi xuống chỗ nghỉ chân bên đường chạy, tỉ mỉ quan sát cả tiểu khu. Khu này có một dãy nhà kiểu tây, trước cửa mỗi nhà là một khoảng sân nhỏ với hàng rào vây quanh, có người thì lát sân thành đường xi măng; có người còn biến cả khoảnh sân thành một khu vườn thực vật khi trồng đủ loại hoa và cây cảnh; một số người đang lát gạch lên phần đất bằng, đặt bàn đá và hai, ba chiếc ghế dài ở đó và trồng một cây nho bên cạnh. Cạnh đường chạy là các vành đai xanh, mặt cỏ tươi tốt và rậm rạp, những cây to đứng sừng sững cách nhau vài mét trông giống hệt một đội quân, xa hơn nữa là các bồn hoa trồng những chùm hoa nhỏ màu đỏ. Sở Hòa dựa vào ghế, hít thở không khí trong lành sáng sớm, để cho đầu óc tiến vào trạng thái thả lỏng. Xa xa có mấy người đàn ông đang chạy bộ buổi sáng, trông rất cao và không hề có vẻ gầy gò. Mà những người yêu rèn luyện thường có vóc dáng rất đẹp. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ thể thao màu trắng chạy qua người Sở Hòa từ phía bên trái, đợi đến khi cô nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một bóng lưng vững chãi đang dần khuất xa. Da của người đàn ông khá trắng, bắp chân thon dài mạnh mẽ, đường cong cơ thể rất đẹp, những thớ thịt trên bắp chân nhẹ nhàng rung lên theo từng động tác chạy bộ của anh. Tay Sở Hòa bỗng ngứa ngáy, có loại xúc động muốn vẽ lại bóng lưng này. Không biết anh còn chạy đến bên này nữa hay không, Sở Hòa nhìn sang đường chạy phía bên trái, thử chờ một lúc. Không bao lâu sau, bóng dáng màu trắng ấy lần nữa xuất hiện trong tầm mắt. Một bước, hai bước, ba bước… càng ngày càng gần, đường nét khuôn mặt anh tuấn cũng dần hiện rõ. Khuôn mặt anh trắng nõn, trên trán lấm tấm mồ hôi, giống như viên ngọc vừa được ngâm qua nước. Mấy sợi tóc rũ trước trán bị mồ hôi thấm ướt, hàng lông mày thẳng và rậm hệt như mái tóc đen dày của anh. Lúc chạy ngang qua người Sở Hòa, sườn mặt nghiêng và sống mũi cao thẳng của anh ở trong mắt cô giống như những dãy núi quanh co, trùng điệp. Sở Hòa nhanh chóng ghi lại hình dáng của người đàn ông bằng đôi mắt như chiếc máy ảnh của mình. Mãi đến khi anh rời khỏi tầm mắt, Sở Hòa mới mở quyển vở phác thảo ra, không chút suy nghĩ đặt bút xuống. MỤC LỤC CHƯƠNG SAU
Đánh giá từ 23 lượt Một ngày nọ, Sở Hòa muốn vẽ truyện tranh 18+.Cô mở một bộ phim cấm ra, chuẩn bị xem để tìm linh nhiên lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”***1v1, song khiết, ngọt tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục.
Thể loại Hiện đại. H văn, tình cảm, ngọt sủng, song khiết, đô thị tình duyên, 1v1, HEEdit An TĩnhBìa Yến NgọcConvert Vespertine KoanchayVăn ánHọa sĩ truyện tranh Sở Hòa đột nhiên muốn thay đổi phong cách một chútCô quyết định mình sẽ vẽ truyện người nên cô phải đi tìm kiếm tư liệu và linh cảm sáng tác, nói là làm, cô liền mở một AV ra xemĐột nhiên, cô lại bị Kỷ Lâm Phong ôm lên trên giường.“Này, anh làm gì vậy, em còn chưa xem gì cả?”“Xem chúng ta là đủ rồi.”***1v1, song khiết, ngọt tổng ngọc thụ lâm phong X Họa sĩ thanh lệ thoát tục.
là gió thổi là rung động