Truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! hay nhất của tác giả Lãnh Nguyệt Băng. Với chương Chương 554 bạn sẽ lạc bước vào thế giới gay cấn với tình yêu lý trí, hận thù xen kẽ nhau thủ đoạn bất chấp mọi để đạt được mục đích. Mời bạn đọc chương Chương 554 truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! tại toptruyenfull.com Từ khóa được tìm kiếm:
Tác giả Lãnh Nguyệt Băng Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng. Cô cảm thấy căn biệt thự này chính là ác mộng, mỗi một ngày trôi qua ở đây đều là đau khổ và giày vò Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi người đàn ông tàn nhẫn kia.
Ba anh đặt dương vật lên quầy bên cạnh 3 tờ bạc nhưng ông nhà thuốc vẫn đứng gãi trán.Rồi ông chợt "à",mở két,cũng lấy 5 đồng đặt lên quầy rồi cũng tụt quần mình.Đặt dương vật bên cạnh mọi người ông vơ tiền và nói:
Truyện Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 59 Vợ ơi, đừng đi nữa! Anh sai rồi! Chương 59: Lưu Ly dán trong ngực anh nghe vậy nở nụ cười ngại ngùng. Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cô ta chắc nên cảm ơn Dương Họa Y, cô ta đeo bám Nhan Từ Khuynh nhiều năm như thế nhưng anh chưa bao giờ chạm vào người cô ta.
98. Vợ Ơi, Về Với Anh Đi! Tác giả: Tiểu Mộc Hy. Tình trạng: Full. Thể loại: Ngôn Tình, Ngược, Truyện Teen. Số chương: 34. NỘI DUNG. Cô vẫn luôn hy vọng anh hiểu được tấm lòng của mình nhưng đổi lại chỉ là những vết thương chồng vết thương. Đối với cô cuộc hôn nhân này chỉ mang lại nước mắt.
Sau đó, cô cầm dép lê ra để ngay ngắn bên cạnh chân anh, nhìn anh cười: "Anh đi vào đi." Tống Nghiên: "…" Anh cầm đôi dép lên dốc ngược xuống, phát hiện bên trong không giấu kim châm. Đối với hành động này của anh, Ôn Lệ không hiểu: "Anh làm gì vậy?"
lNiv07. Chương 401 Anh ta sớm đã biết hết những chuyện này rồi!” Cô ta vỗ ngực Hạ Huy Thành và nói một cách mỉa mai “Người mà anh nhẫn nhịn giao Dương Họa Y cho không phải là bạch mã hoàng tử, mà là một con sói thành tinh! Từ rất lâu anh ta đã ẩn nấp trong góc tối, theo dõi mọi bí mật mà em tự cho rằng đã ẩn giấu rất tốt. Anh ta nắm trong tay mọi thứ và thậm chí còn tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo!” Về vấn đề hợp tác đã bị Hạ Lan Châu nói ra không sót một chữ. “Nhan Từ Khuynh không tin tưởng Dương Họa Y, cũng như không hề tin anh. Anh ta biết em đang âm thầm điều khiển mọi chuyện nhưng anh ta không hề vạch trần. Anh ta muốn lợi dụng em để kiềm chế hai người, không muốn giữa hai người phát sinh ra bất kì quan hệ nào nữa. Anh hiểu không?” Hạ Huy Thành giật mình “Thật sao?” Ban đầu anh ấy nghĩ Nhan Từ Khuynh sẽ khiến cho Dương Họa Y cảm thấy hạnh phúc khi cô trở về. Nhưng thực tế, Nhan Từ Khuynh lại mang đến cho cô sự che giấu và lừa dối vô tận… “Đúng vậy. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể quay đầu lại nữa rồi” Hạ Lan Châu lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt lem luốc “Là anh nhắc nhở Nhan Từ Khuynh phải điều tra kỹ lưỡng sự việc ba năm trước, là anh đích thân đưa cô ấy đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh. Rốt cuộc, anh không thể hối hận nữa rồi.” Hạ Huy Thành siết chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh. “Anh, anh không có lựa chọn nào khác cả. Mặc kệ anh có đồng ý hay không thì anh chỉ có thể ở bên em mà thôi. Hạ Lan Châu bình tĩnh mà kiên định, từng chữ từng câu của cô ta chọc vào vết sẹo của Hạ Huy Thành “Bởi vì anh là người đầu tiên buông tay..Nếu như trước đây anh không nhắc nhở Nhan Từ Khuynh điều tra lại chuyện cũ, có lẽ Dương Họa Y đã không ở bên cạnh anh ta.” “Là anh đẩy cậu ấy xuống vực sâu vô tận! “Bây giờ Nhan Từ Khuynh có thể cung cấp nhiều dự án kinh doanh cho nhà họ Hạ như vậy là vì Dương Họa Y. Anh ta có thể tạo dựng cho cậu ấy một thế giới mới, anh nghĩ anh ta sẽ buông tay sao? Anh à, anh không còn cơ hội ở bên cạnh Họa Y, anh chỉ có mình em’thôi!” Dương Họa Y đang đứng ở cửa, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Chẳng trách đột nhiên Nhan Từ Khuynh thay đổi thái độ đối với cô, hóa ra là vì Hạ Huy Thành dẫn dắt. Nếu không nhờ lời ám chỉ của Hạ Huy Thành về chuyện xảy ra ba năm trước khiến anh cảm thấy có lỗi, có lẽ anh đã coi cô như một món đồ chơi từ lâu và đến khi chơi đùa chán thì sẽ vứt bỏ. Trách không được đã lâu như vậy, với thực lực của Nhan Từ Khuynh nhưng anh vẫn không thể tra ra kẻ ác đứng sau hậu trường. Hóa ra anh đã biết từ lâu, chẳng qua anh có mục đích khác nên không hề nói lấy một lời. Dương Họa Y suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, nếu không phải hôm nay cô nghe Hạ Lan Châu nhắc tới… có lẽ cả đời này cô sẽ sống dưới vây cánh của Nhan Từ Khuynh, cũng không thể biết thế giới thực là như thế nào. Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa. Nhưng vừa mới bước ra ngoài, bỗng nhiên phía sau có đôi bàn tay thô ráp vươn ra, bịt kín miệng cô một cách thô bạo. Dương Họa Y đột nhiên nhận thấy có gì đó sai sai, cô bắt đầu trở nên bấn loạn và định chạy trốn. Người đó không chỉ có một người đi cùng. Ngoài ra còn có thêm hai người khác bắt chéo hai tay cô ra đăng sau,rồi sau khi họ dùng dây thừng để trói hai tay của cô lại thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài. “Che mắt của cô ta lại luôn đi”
"Chát" - một cái tát giáng xuống má cô, làn da trắng nõn hiện lên dấu tay - "Cô dám lợi dụng tôi say rồi ngủ với tôi sao, đồ gái điếm".Cô cũng đâu biết vì sao mình lại ở trên giường anh, khi tỉnh dậy đã thấy mình trần trụi nằm trong lòng anh, toàn thân đỏ chót dấu hôn, cử động một chút sẽ đau đến mức chết đi sống lại."Bị tôi nói trúng tim đen hay sao mà không trả lời?" - anh cúi xuống, bóp chặt lấy cằm cô, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt cô, tàn nhẫn không đáp, một chữ cũng chẳng nói. Cô giải thích anh có nghe không? Không, anh có bao giờ nghe cô đâu, chỉ nghe lời cô phát hiện cô ta cho người ám sát anh, vì sợ anh gặp nguy hiểm, cô liền nói anh nghe, nhưng đổi lại là gì, cô bị anh đánh không thương cô ta nói với cô, cô ta ở bên cạnh ở để trả thù chỉ vì anh khiến anh trai cô ta mất đi công việc, khiến nhà cô ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn, khiến mẹ cô ta không có tiền chữa bệnh, cô nói cho anh biết, anh không có làm rõ mọi việc, liền sai người luân phiên đánh cô trong vòng hai cô ta bị sảy thai, nói với anh là bị cô hãm hại, anh tức giận, sai người giết chết cả nhà cô nằm trên giường anh, cũng là do cô ta bày mưu tính kế, nhưng anh không biết, cô có nói với anh, anh cũng đâu có tin. Cô ngứa đôi mắt trong như nước nhìn anh, cười nhạt nhẽo - "Tôi với anh lấy nhau đã 2 năm, quan hệ có gì sai"."Uống thuốc tránh thai rồi cút khỏi mắt tôi" - anh ném lọ thuốc tránh thai vào người cô, trước khi đi rút từ trong tập văn kiện một tờ giấy, đặt trên đầu đi rồi cô mới khóc, từng giọt nước mắt cứ thế chảy xuống, cô đưa tay lên sờ bên má bị anh đánh, lòng đầy chua xót. Trước khi lấy cô, anh điên cuồng theo đuổi cô, nói sẽ yêu cô cả một đời, chăm sau cô cả một kiếp, nhưng đâu có, hằng ngày anh chỉ biết đối xử thật tốt với cô ta, còn cô thì bị đánh đập đến mấy lần đều nhập viện trong tình trạng hôn lau nước mắt, ký vào đơn ly hôn, lọ thuốc tránh thai đã bị cô ném vào thùng rác. Cô không uống, cô muốn mang cốt nhục của anh. Cuộc hôn nhân ấy đối với cô là lỗ vốn, vậy nên phải bù đắp cho cô thứ gì đó đúng không?Cô lặng lẽ rời khỏi thành phố A...Ba tháng sau cô đi khám, bác sĩ nói cô đã mang thai, cô vui không tả siết, nhưng bác sĩ lại nói, tử cung của cô không hợp mang thai, đợi đứa bé lớn lên cô sẽ gặp nguy hiểm, khuyên cô nên bỏ đứa bé. Cô không chịu, khó khăn lắm mới có được đứa bé này, dù anh không nhận nhưng nó vẫn là con có, cô phải giữ. Bác sĩ không làm cô thay đổi ý định được, chỉ dặn dò vài câu rồi kê thuốc cho tháng tiếp theo, không biết vì sao anh biết được cô sắp hạ sinh, liền đến bệnh giây phút cô đấu tranh cùng tử thần, bác sĩ hỏi anh - "Giữ mẹ hay đứa trẻ?". Anh đáp khômg chút do dự - "Đứa trẻ".
[C]Là bạn hay [Em]là bè[Am7]Mình cùng nhau [F]lè nhè[C]Cho nhau câu [G]vè câu đối[C]Bạn ơi tôi đã say rồiKẻ thù ta là đờiBạn của ta là trờiĐêm nay buông trời ôm đấtVợ ơi anh vẫn chưa về...[C]Nếu anh không thật thà và [Em]lắm điêu ngoa bằng người ta[F]Em có cất [G]bước ra đi[C]Bước chân em ngày nào, [Em]nhói tim anh nhìn theo[F]Một xác lá rơi bên [G]hè... mùa đông tái [C]tê[C]Người về đây với anh[F]Về bên anh, [Em]về đây với căn nhà xưa [Am]êm đềm[F]vòng tay [C]và làn môi ấm ngày tháng [G]chờ mong[C]Người về đây với [F]anh, người yêu ơi[Em]thề xưa hãy trao lần [Am]cuối trong đời[F]Mùa đông đến bên hiên [G]rồi... về đây với [C] rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénRượu ơi ta muốn quay vềLà rượu hay là ngườiNgười bỏ ta thật rồiĐêm nay soi mình trong chénVợ ơi! anh đã sai rồi... Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này 👋 Hợp âm này được đóng góp bởi thành viên Speed_Arts. Nếu bạn thích Hợp Âm Chuẩn và muốn đóng góp, bạn có thể đăng hợp âm mới hoặc gửi yêu cầu hợp âm. Hợp âm của bạn sẽ được hiển thị trên trang chủ cho tất cả mọi người tra cứu. Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm.
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 26 Lãnh Nguyệt Băng 03/04/2022 Ăn uống xong, Nhan Từ Khuynh cũng cảm thấy cơ thể mình dần khác lạ. Liễu Nhi dọn dẹp xong quay trở lại phòng thì thấy mặt anh đỏ bừng lên. Từ bao giờ anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vứt dưới đất, cúc áo sơ mi cũng mở lộ ra bộ ngực rộng lớn, rắn chắc khiến Liễu Nhi mê mẩn. Nhan Từ Khuynh dần mất đi ý thức. Anh lao tới ôm lấy Liễu Nhi hôn ngấu nghiến từ trên xuống dưới như một con thú. Cô ta tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn sung sướng hưởng thụ. Cô ta cứ nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ tự mình đi giải tỏa mà là cần đến cô ta lúc này. Nhưng cô ta không biết trong mơ hồ, anh nhầm tưởng cô ta là Dương Họa Y nên mới làm vậy. Càng làm hình ảnh của cô càng hiện rõ trước mắt anh khiến anh cành mạnh mẽ hơn. Vừa làm anh vừa nói trong vô thức - Họa Y... Em đi đâu mà giờ mới về... Em biết anh lo lắm không... Hôm nay anh sẽ phạt em... phạt em vì đã làm anh lo lắng... Em không thoát được đâu... Liễu Nhi đang dần đạt cơn khoái cảm chợt nghe thấy hai chữ "Họa Y" liền tụt hết cảm xúc. Trong khi cả hai đang làm chuyện thân mật với nhau anh lại dám nghĩ đến cô ta sao? Tuy đang rất giận anh nhưng cô ta vẫn bị anh giày vò tới tận sáng mới được tha. Nằm trong vòng tay rắn chắc ấy, cô ta vừa mừng vừa lo. Mừng vì nhờ chuyện này mà cô ta có thể tiến bước nhanh hơn nhưng lo vì cô ta sợ anh phát hiện bản thân bị bỏ thuốc... Mặc kệ bên anh như thế nào, xảy ra chuyện gì, Dương Họa Y vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc sống được nuông chiều như trước kia. Từ khi có cô trở về, ba người kia luôn đi làm về sớm hơn, tính cách cũng vui vẻ, hài hước hơn, nghịch ngợm cũng nhiều hơn nữa. - Bé con! Tối nay cháu muốn ăn gì để chú nấu nào? - Dương Thiên Lâm ở dưới bếp gọi vọng lên phòng khách. - Cháu muốn ăn sườn nướng! - Dương Họa Y vừa xem phim vừa đáp lại. - Tiểu quỷ xem ít ngôn tình thôi! Mà xem cái nào vui vui một tí, toàn xem mấy phim buồn đâu không à! Cháu lau nước mắt hết nửa bịch giấy rồi đấy! - Dương Thiên Vũ vừa đứng chắn trước mặt cô vừa cằn nhằn. - Kệ cháu! Chú tránh ra để cháu xem nốt! - Dương Họa Y bĩu môi. - Bảo bối nhỏ! Chú về rồi nè! Chú có mua quà cho bảo bối nhỏ nè! - Chưa vào đến cửa, Dương Thiên Hạo đã gọi ầm ĩ lên. - Có quà ạ? Quà gì thế chú? - Dương Họa Y nghe vậy mắt liền sáng lên trông như một đứa trẻ con. - Điện thoại mới nhất phiên bản giới hạn! Họa cụ chuyên nghiệp hàng có một không hai! Túi xách mẫu mới nhất của Dior! Những mẫu váy đẹp nhất, đắt nhất của Chanel! Còn giày nữa... - Chú mua nhiều quá! - Ai bảo cháu là cháu của chú! - Thôi đồ gì thì cứ để đấy! Lát nữa đập hộp sau! Giờ xuống ăn cơm đi không bảo bối chờ từ chiều đến giờ đói chết mất! - Được rồi! Được rồi! Xuống ngay đây!... Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm thật vui vẻ, ấm áp. Thay vì nhắc đến chuyện ở Nhan gia, cả bốn người dường như quên bẵng đi những chuyện đó mà nhớ đến những chuyện vui vẻ, hài hước nhiều hơn. Lâu lắm rồi, 6 năm rồi Dương Họa Y mới có thể nở nụ cười hạnh phúc đến thế... Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Nhan Từ Khuynh đã quay sang nhìn người nằm bên cạnh mình. Hôm qua lúc làm chuyện đó, anh vẫn cứ ngỡ là Dương Họa Y đã về rồi. Nhưng thoáng một chút kí ức, trước đây mỗi lần anh định làm như thế cô thường liều mạng giãy giụa bỏ chạy, thậm chí còn có thể lấy dao ra uy hiếp anh. Vậy mà sao hôm qua cô lại ngoan ngoãn hưởng thụ thế nhỉ? Nhan Từ Khuynh đưa tay vén góc chăn ra. Gương mặt anh bỗng chốc bàng hoàng, sững sờ. Nằm cạnh anh không phải Dương Họa Y mà là Liễu Nhi. Dường như anh đã quên mất cô ta là người anh từng yêu thương đến mức vì cô ta anh đã ra tay tàn nhẫn với người vợ của mình mà nổi cơn phẫn nộ hất mạnh cô ta xuống giường. Liễu Nhi giật mình tỉnh dậy nhìn xung quanh rồi bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của anh. - A... A Khuynh... Anh... anh sao vậy?... - Cô còn dám hỏi tôi sao à? Hôm qua cô đã cho tôi uống cái gì mà khiến tôi có thể làm chuyện ghê tởm đó với cô chứ? - Em... em không có làm gì... Cơn tức giận dường như càng bùng phát mạnh hơn. Nhan Từ Khuynh cúi người bóp chặt lấy cái cổ trắng nõn đầy dấu đỏ kia rồi quát lớn vào mặt Liễu Nhi - Tốt nhất là cô nên tự khai ra còn nếu không, tôi xem lại camera trong nhà mà phát hiện ra thì Liễu gia nhà cô sẽ nhận được cái đầu của cô thôi đấy! Liễu Nhi hoảng sợ, gương mặt trắng bệch đi. Càng lúc anh càng siết chặt tay khiến cô ta càng khó thở hơn. - Em... là em... đã cho anh... uống xuân... dược... để... để anh... làm... Nhan Từ Khuynh buông Liễu Nhi ra. Cô ta ôm lấy cổ thở dốc. - Thật không ngờ sau ngần ấy năm cô lại có thể thay đổi đến như vậy! Cũng may khi tôi đã hết yêu cô... - Không... không phải mà... Là... là em bị ép buộc... - Liễu Nhi nghe thấy anh nói hết yêu mình liền khóc nức nở van xin - Em không có muốn vậy đâu... A Khuynh... thật sự em bị người khác sai khiến... Bạn đang đọc truyện trên
Hôm sau, Dương Họa Y tỉnh dậy thì thấy giường bên cạnh đã trống nghĩ chắc là anh đã dậy sớm đi làm rồi nên cũng không mấy để nay tâm trạng khá thoải mái nên Dương Họa Y muốn về bên Nhan gia một vừa mới bước ra khỏi phòng thì lại chạm mặt anh đang đứng ở Em dậy rồi hả? - Nhan Từ Khuynh lúng túng Ừm...!Hôm nay anh không đến công ty à? - Dương Họa Y Nhìn anh với ánh mắt ngờ Anh bảo rồi, từ giờ anh sẽ không đến công ty hay đi công tác đâu công việc quan trọng hay cần thiết anh sẽ đều giải quyết ở nhà để có thể ở cạnh em nhiều cũng lo khi để em ở nhà một mình lắm! - Rồi sao anh lại đứng đây mà không vào trong? - Thì...!anh cũng vừa từ dưới bếp lên đây mà...!Anh định gọi em dậy...!Thôi, em dậy rồi thì mau đi xuống ăn sáng thôi nào! Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo vào bàn ăn, nhìn hai bát súp trên bàn, Dương Họa Y bỗng có dự cảm không Từ Khuynh hào hứng nói với cô - Hôm nay anh dậy sớm nấu cho em bữa sáng đấy! Em thấy thích không? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Chuyện gì đã khiến cho Nhan đại thiếu gia lại đích thân dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng cho vợ mình vậy? - Ờm...!anh nấu đây hả? - Đúng rồi! Em mau ăn thử đi! Nhìn đôi mắt đầy sự khẩn nài của anh mà Dương Họa Y đành cầm thìa lên ăn thử một Khụ...!Cô bỗng ho nhẹ một cái làm anh sốt Em sao vậy? Đồ ăn không ngon sao? Dương Họa Y lắc phải nó không ngon mà là cực kì không có điều kiện nên anh đổ hẳn nửa lọ muối vào hay sao vậy? - Không...!ngon lắm...!- Dương Họa Y cố nở một nụ Em nói thật đi! - Ngon thật mà! - Không có! Ngon mà sao em lại nhăn mặt như vậy? Chắc chắn là không ngon rồi! - Đâu có! Tôi thấy ngon mà! Anh ăn thử miếng này! Cô xúc một thìa rồi đút cho đầu Nhan Từ Khuynh còn đang thấy vui khi được cô đút cho ăn như giây sau anh cũng phải nhăn nhó khi ăn một miếng Thôi bỏ! Anh dẫn em đi ăn món khác ngon hơn! - Đi đâu? - Đi ăn quán chứ sao? - Nhà không thiếu đầu bếp! - Nhưng anh thích đưa em ra ngoài nhiều hơn! - Vậy về Nhan gia đi! - Em nói sao? - Nghe thấy cô muốn về bên đó, Nhan Từ Khuynh có chút không Về Nhan gia! - Dương Họa Y lặp Em muốn về đó để làm gì? - Thăm bố Thôi được rồi! Thay đồ đi rồi anh đưa em qua Từ Khuynh không muốn đưa cô về đó chút vì cô muốn nên anh cũng chỉ đành chiều theo ý lúc sau, Dương Họa Y đi lần nữa cô khiến cho anh phải sững tóc hạt dẻ thường ngày hay buông xõa nay được túm gọn lên nhờ chiếc sunchies màu chiếc áo khoác dạ dài màu sữa phủ lên chiếc váy đen xòe liền chân nhỏ đeo đôi giày thể thao màu Từ Khuynh hơi khẽ nhíu mày khi nhìn xuống đôi giày Họa Y, em không đi được giày cao gót à? Dương Họa Y vừa xuống đến nơi anh đã Hả...!À không thích mấy đôi đó tôi thấy thật màu mè lại còn dễ bị đau chân anh dặn này...!Lát nữa về bên đó...!em đừng xưng hô như vậy được không? - Không phải tự Từ Khuynh nghe cô nói như vậy cũng an tâm phần liền dẫn cô ra tay mở cửa, một tay che trên đầu để cô không bị va đầu vào xe sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho động mà người khác cho là bình thường và nên làm này lại khiến cho trái tim nhỏ bé lại lần nữa loạn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng dáng vẻ đáng yêu này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới quay qua bên kia để lái Họa Y như người mất hồn trước những hành động này của trên đường đi cô chỉ im lặng cúi đầu vân vê chiếc túi xách, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính ngắm những dãy Từ Khuynh ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng lại liếc sang ngắm thực sự bị dáng vẻ đáng yêu này thu phục mất chiếm hữu càng ngày càng cao chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mãi cô im lặng, nhiều lần anh định lên tiếng nhưng biết nói chuyện gì bây giờ? - Họa Y...!- Hả...!Có chuyện gì thế? - Ờm...!Em muốn ở đó bao lâu? - Ở đâu? Ở Nhan gia hả? - Đúng rồi! - Hết buổi sáng Vậy chiều anh đưa em đến khu trung tâm giải trí nhé? - Cũng được...!- Hay anh đưa em đi mua sắm nhé? Tối về nghỉ ngơi rồi mai đi sau cho khỏe nhé? - Tùy À, hình như chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nhỉ? Em muốn đi du lịch chỗ nào nào? - Cái đấy tính sau tình cảnh hiện tại, không nên đi thì hơn...!Bỗng chuông điện thoại vang của anh vang lên cắt ngang cuộc nói Họa Y không biết ai gọi nhưng thấy gương mặt anh vui vẻ lắm, lại còn gật đầu liên tục, lời nói có phần thân thiết, dịu lòng cô tự dưng nổi lên cảm giác khó chịu nhưng cô vẫn giữ im lặng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa..
vợ ơi anh sai rồi về bên cạnh anh đi